(ĐM) Đi Bui – Chương 13

Edit: Ngọc Miêu

Beta: An Nhiên


Quất Tử tới rất nhanh nên Diệp Dạng chơi trò chơi được một lúc thì phải ngừng.

Cậu che giấu một chút tâm tư nhỏ không nỡ buông của mình đi, khi còn nhỏ Diệp Dạng có rất ít cơ hội được chơi những loại trò chơi như này.

Đối với Tô Nhượng thì loại trò chơi này có thể gợi lại ký ức thời ấu thơ của anh, còn đối với Diệp Dạng thì đây lại là ký ức thiếu sót trong thời thơ ấu của cậu.

Quất Tử là một người con gái có hơi lạnh lùng, cô ấy rất ít nói nhưng khi đối mặt với Diệp Dạng thì Quất Tử lại cười cười một chút: “Chị đã từng nghe Vi Vi nhắc đến em.”

Dưới sự giới thiệu của Hạ Đông, Diệp Dạng ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chị Quất Tử.”

Vừa lúc bà Tô đi ra từ phòng bếp, sự từ ái không thể hóa giải tràn ra từ mắt bà khi nhìn Quất Tử: “Trở về rồi đấy à, trở về là tốt, trở về là tốt.”

Quất Tử tiến lên ôm lấy bà Tô: “Mẹ nuôi, đây là mỹ phẩm của mẹ.”

“Ai da đứa nhỏ này, trở về là tốt rồi còn đem theo đồ làm gì?” Bà Tô vui đến độ cười híp cả mắt: “Chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm trước.”

Mọi người ngồi vào bàn ăn, ông Nghiệp ra sức gắp đồ ăn cho đám nhỏ: “Tiểu Diệp gầy quá, nếu giống như thằng nhỏ Hạ Đông thì tốt rồi.”

Diệp Dạng: “Anh Đông cũng gầy mà ạ.”

“Sao có thể giống nhau được chứ. Cái kia của Hạ Đông là cơ bắp!”

Mẹ Tô cũng tiện tay gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ vào trong bát của Diệp Dạng, bà có thể nhìn ra được biểu tình khó xử trên mặt cậu bạn nhỏ.

Hạ Đông cười gắp miếng thịt đó bỏ vào trong bát của mình sau đó gắp thịt cá vào trong bát của Diệp Dạng: “Dì Tô à, dì làm như vậy có chút bất công đó.”

“Thằng nhóc nhà anh, thằng bé Tiểu Dạng còn nhỏ, cơ thể còn đang phát triển, anh cướp cái gì chứ.”

Bà Tô cười mắng rồi lại gắp một miếng thịt qua, Tô Tri Vi đang thì thầm với Quất Tử thì nhanh tay lẹ mắt cướp mất miếng thịt ba chỉ đang đi nửa đường kia.

Bà Tô giả vờ tức giận: “Con bé này hôm nay làm sao vậy.”

Quất Tử cũng ném cho Tô Tri Vi một ánh mắt khó hiểu: “Mẹ, mẹ cũng đừng gắp đồ ăn khắp nơi nữa, chúng con cũng có tay mà.”

Dương Nhất Tỉnh cũng nhìn ra gì đó: “Dì Tô đừng săn sóc gắp đồ ăn cho họ nữa, dì cũng ăn đi ạ.”

Sau đó vì tránh trong bát Diệp Dạng xuất hiện thịt ba chỉ nên Hạ Đông đã nhận nhiệm vụ gắp đồ ăn cho cậu bạn nhỏ.

Tay bà Tô ngừng tay thì miệng lại bắt đầu bận rộn: “Quất Tử mấy năm nay ở nước ngoài có bạn trai chưa con?”

Quất Tử ngừng tay lại, cô ấy gắp một miếng thịt cho bà Tô: “Chưa ạ, công việc bận quá.”

“Bà đã là phụ nữ lớn tuổi độc thân rồi đó.”

Tô Nhượng vừa mới gắp một miếng gà cay thì đã bị Dương Nhất Tỉnh đánh nhẹ vào tay, bà Tô cười rộ lên: “Đáng lắm, có người trị con rồi.”

“Hai người…” Quất Tử nhìn Tô Nhượng cùng Dương Nhất Tỉnh tương tác thì hơi sửng sốt.

Tô Nhượng thấy Quất Tử sững sờ thì cướp luôn cái đùi già cuối cùng trong bát của cô ấy: “Đúng như bà nghĩ đấy.”

Quất Tử hiểu ra, cô ấy nhìn về phía Tô Kiến Nghiệp, đối phương cũng không có phản ứng gì quá lớn mà chỉ gật gật đầu, hiển nhiên là ông biết rõ về mối quan hệ của con trai mình với Dương Nhất Tỉnh.

Trong miệng Quất Tử đột nhiên chua xót, nhất thời cô ấy không muốn ăn nữa. Ông ấy có thể tiếp nhận việc con trai mình ở bên một người con trai khác, vậy năm đó vì sao phải hà khắc với tình cảm của Tô Tri Vi như vậy?

Suýt nữa Quất Tử mang lời chất vấn này nói ra ngoài thì khóe mắt cô ấy lại thoáng nhìn thấy Tô Tri Vi gắp một miếng gà cay, sau khi nhìn thấy thì cô ấy liền gắp nó vào bát của mình: “Ngày nào cũng kêu dạ dày không thoải mái thế mà còn hành hạ bản thân.”

Tô Tri Vi tự biết mình đuối lý nên cô đi ăn thức ăn khác.

Bữa cơm này rất hòa thuận vui vẻ, mọi người đều uống một chút rượu dù nhiều hay ít, chỉ có Diệp Dạng còn nhỏ là không được uống.

Không biết có phải do ảo giác của cậu không mà hôm nay Tô Tri Vi cùng Quất Tử phá lệ uống rất nhiều giống hệt như là đều có tâm sự vậy.

Sau khi ăn xong bà Tô bê bánh trôi lên, bà nói là do tự tay mình làm muốn mời mọi người nếm thử.

Ý xấu của Hạ Đông lại nổi lên: “Em nói xem bánh trôi của buổi trưa ngon hơn hay là buổi tối ngon hơn?”

Diệp Dạng bất đắc dĩ, xem như cậu đã hiểu Hạ Đông rất thích lấy việc trêu chọc cậu làm niềm vui: “Đều rất ngon…”

“Không được, em phải chọn…”

Khi đang bị Hạ Đông đeo bám không dứt thì Dương Nhất Tỉnh đi tới: “Thời gian không còn nhiều lắm.”

Diệp Dạng không hiểu ra sao và không rõ bọn họ đang nói cái gì, Hạ Đông hiển nhiên là biết, hắn kéo Diệp Dạng đi vào phòng Tô Nhượng: “Đến đây, chúng ta chơi tiếp mấy ván game đi.”

Quất Tử kéo Tô Tri Vi vào một căn phòng khác: “Chúng ta tâm sự nhé? Nhiều năm không gặp rồi, tôi đem quà về cho bà đây.”

“Của tôi đâu?” Tô Nhượng kêu gào: “Quất Tử quá bất công.”

Quất Tử trợn trắng mắt: “Ông bao lớn rồi? Còn quà nữa.”

“Bà thiên vị trắng trợn, rõ ràng tui sinh cùng năm với em ấy, chỉ kém có vài phút thôi có được không?”

“…” Sau khi cửa đóng lại, biểu tình của Tô Nhượng thay đổi ngay lập tức: “Nói thật, con cảm thấy đây là có chủ ý không tốt.”

“Nói bừa cái gì thế?” Bà Tô đánh cái chát lên cánh tay con trai mình: “Đưa quà sinh nhật cho nó thôi mà lại thành có chủ ý không tốt?”

Diệp Dạng thò đầu ra từ phòng của Tô Nhượng: “Hôm nay là sinh nhật của chị Tri Vi ạ?”

“Ừm.” Hạ Đông xoa xoa đầu cậu bạn nhỏ, vẻ mặt của hắn có hơi lo lắng.

“Sao anh không nói sớm cho em biết ạ.” Diệp Dạng sốt ruột mà nói: “Em chẳng mang theo cái gì cả, cũng không có quà luôn.”

Nói xong Diệp Dạng đã muốn đi ra ngoài: “Giờ em đi mua.”

“Không cần.” Hạ Đông giữ cậu bạn nhỏ đang muốn chạy vút ra ngoài lại: “Đừng mua, chị Tri Vi của em sẽ không muốn.”

Hạ Đông đóng cửa phòng Tô Nhượng lại: “Hôm nay bà ấy sẽ không nhận bất kỳ quà của ai cả.”

Diệp Dạng không rõ: “Vì sao?”

Hạ Đông thở dài: “Bởi vì… Món quà mà bà ấy muốn nhất sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhận được.”

Diệp Dạng lại nghĩ tới loại nước hoa đã dùng mười hai năm của Tô Tri Vi: “Là vì bạn trai cũ của chị Tri Vi sao?”

“không phải.” Hạ Đông cười bất đắc dĩ: “Nếu là bạn trai cũ thì đã dễ rồi… Ài, nói ra thì rất dài, tóm lại là hôm nay đối với bà ấy mà nói thì không phải là ngày đáng để chúc mừng sinh nhật.”

Dương Nhất Tỉnh gõ cửa tiến vào, y bảo bóng bay để trong ngăn kéo nên nhờ hai người bọn họ thổi hộ, Hạ Đông lấy bóng bay đưa cho Diệp Dạng: “Tôi vẫn cảm thấy chúng ta không cần thổi mấy quả bóng bay này.”

Dương Nhất Tỉnh lắc đầu: “Không làm khác được, dì Tô và bác Nghiệp đều hy vọng Vi Vi có thể bước ra từ quá khứ, hy vọng em ấy có thể có một cái sinh nhật thật tốt, đã năm năm em ấy không tổ chức sinh nhật rồi.”

Hạ Đông vừa thổi bóng vừa nói chuyện: “Ai không hy vọng chứ, nhưng rất nhiều thứ không thể vội vàng, quýnh quáng lên rất dễ biến khéo thành vụng.”

“Ài, ông không biết đó thôi.” Dương Nhất Tỉnh cũng ngồi xuống cùng thổi bóng với bọn họ: “Bạn của bác Nghiệp là bác Lý chắc ông cũng biết rồi đấy, năm ngoái vì phát bệnh tim mà phải nhập viện.”

“Sao lại thế ạ!” Diệp Dạng nghe vậy thì có chút lo lắng: “Có nghiêm trọng không ạ?”

“Xuất viện từ sớm rồi, hẳn là em sẽ gặp lại thôi.” Dương Nhất Tỉnh đã nghe qua việc Diệp Dạng đã từng gặp ông Lý.

Dương Nhất Tỉnh: “Chủ yếu là vì chuyện này khiến bác Nghiệp và dì Tô day dứt không yên trong lòng, bọn họ cảm thấy bản thân cũng già rồi, họ sợ lỡ như ngày nào đó họ đi rồi mà không thể thấy được hôn sự của con gái mình. Bọn họ không hy vọng con gái rượu của mình sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”

Hạ Đông thở dài không nói nữa, hắn nhìn về phía Diệp Dạng đang phồng hai má thổi bóng rồi nhịn không được mà chọc một cái lên đó.

Diệp Dạng không nhịn được cười, đột nhiên bong bóng mất không khí thổi vào khiến nó bắn lên mặt Diệp Dạng.

Dương Nhất Tỉnh cạn lời mà nhìn thoáng qua Hạ Đông: “Hai người thổi nhanh lên, anh đi ra ngoài làm bánh kem.”

Rất nhanh đã bố trí ổn thỏa, trên mặt đất rải đầy những ngọn nến, trên tường thì dán bong bóng.

Trên bàn trong phòng khách có đặt một chiếc bánh kem có vương miện ở trên, bà Tô hiển nhiên là rất nôn nóng, ông Nghiệp tuy không có biểu cảm gì trên mặt nhưng ống tay áo bị nắm chặt khiến ông lộ ra vẻ mất bình tĩnh.

Bà Tô lôi kéo cánh tay của Dương Nhất Tỉnh: “Con nói xem Vi Vi nó sẽ thích chứ? Dì đã chọn ra những thứ này sau nhiều ngày nghiên cứu trên mạng, họ nói cô gái nào cũng thích.”

Dương Nhất Tỉnh trấn an nói: “Dì đừng nghĩ quá nhiều, em ấy sẽ thích thôi.”

Diệp Dạng nhìn ánh mắt mong chờ cùng lo lắng của bà Tô, còn có ông Nghiệp đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Tô Tri Vi, đột nhiên cậu nghĩ đến khi đi học các thầy cô giáo thường nói: Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Tô Nhượng tắt đèn, cửa phòng Tô Tri Vi được mở ra, cô nghi ngờ hỏi: “Sao đột nhiên lại tắt đèn vậy?”

“Surprise!”

Dương Nhất Tỉnh bắn ống pháo hoa trên tay mình, trên tay ông Nghiệp cũng cầm một cái.

Diệp Dạng chạy lon ton đến bên bàn rồi thắp lên ngọn nến lớn nhất trên đó.

Mọi người cùng hát: “Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday happy birthday to you…”

Ngay cả ông Nghiệp ít khi nói cười cũng giống như những người khác, nghiêm túc cùng hát bài chúc mừng sinh nhật bằng tiếng anh một cái vụng về mà vui vẻ.

Hạ Đông giúp Diệp Dạng thắp tất cả những ngọn nến nhỏ trên bánh kem, Quất Tử xụ mặt chôn sau cái bóng của Tô Tri Vi, cô ấy đi đến trước cái bàn: “Sinh nhật thì phải thổi nến nhưng trước đó hãy nhắm mắt lại và ước một điều ước.”

Tô Tri Vi nhắm mắt lại một cách gượng gạo, Diệp Dạng để ý thấy từ lúc cô đi ra đây thì tay trái luôn mềm oặt buông thõng ở chân, tay phải thì nắm chặt đến độ như dùng hết sức mình.

Tô Tri Vi nhắm đôi mắt lại nhưng đôi tay của cô lại không giơ lên trước ngực, một lát sau đột nhiên cô nói: “Mọi người nói xem nếu bây giờ con ước nguyện thì anh ấy có trở về hay không?”

Ông Nghiệp đang vỗ tay với mọi người đột nhiên khựng lại rồi buông thõng, bà Tô la lên: “Vi Vi!”

Hiển nhiên là Tô Tri Vi đã hơi say rồi, cô bình tĩnh lộ ra một nụ cười mỉa mai trên gương mặt: “Ngẫm lại thì chắc chắn anh ấy sẽ không đến, nhiều năm như vậy rồi, cho dù con có nhớ anh ấy như thế nào thì anh ấy cũng chưa bao giờ vào trong giấc mơ của con, một lần cũng không có.”

“Điều ước của con là chúc hai người sống lâu trăm tuổi, vô tai vô nạn.”

Cô thổi tắt nến trên bánh kem rồi xoay người đi mất để lại mọi người hai mặt nhìn nhau với tâm tình phức tạp.

Bà Tô ngồi trên sô pha bất lực bụm mặt mà khóc, ông Nghiệp ngồi xổm bên cạnh bà nhẹ nhàng vỗ lưng, sống lưng thẳng tắp cong xuống ở nơi đó giống như đột nhiên đã già đi.

“Đều tại ông… Đều tại ông!” Nắm đấm của bà Tô dừng lại ở trên vai ông Nghiệp: “Nếu như năm đó ông không phản đối và cố ý điều Cựu Lâm đi bắt cướp thì sẽ không có tình cảnh như ngày hôm nay!”

Dương Nhất Tỉnh và Tô Nhượng cùng ngồi xuống an ủi họ, Diệp Dạng rất lo lắng nên đã một mình ra ngoài tìm Tô Tri Vi, cậu muốn ra ngoài xem tình hình nhưng Quất Tử vẫn luôn im lặng cũng đột nhiên mở miệng nói: “Chị đi cùng với em.”

Hạ Đông kéo Quất Tử đang muốn ra ngoài lại: “Trước hết bà đừng đi, lúc này tôi nghĩ để cậu bạn nhỏ đi là tốt nhất, bởi vì em ấy không biết bất cứ điều gì liên quan đến đoạn quá khứ kia cả.”

Diệp Dạng đi tới cửa khu dân cư thì thấy Tô Tri Vi đang muốn qua đường, cô đang nhìn chằm chằm bóng dáng của một ai đó…

Lúc này đang là đèn đỏ nhưng cô không quan tâm mà cứ thế tiến về phía trước, bên cạnh vạch qua đường có một chiếc xe tải đang chạy, tài xế phanh gấp còn Tô Tri Vi ngã trên mặt đất.

Diệp Dạng hoảng sợ mà chạy tới, cậu đỡ lấy Tô Tri Vi đang ngã trên mặt đất, tài xế cũng hoảng loạn xuống xe: “Cô gái à cô có sao không?”

Tô Tri Vi vẫn chưa bất tỉnh, cô không bị thương gì ở bên ngoài cả, chỉ bị trầy chút da ở trên mặt và cánh tay.

Cô vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm bên kia đường, người vây xem càng ngày càng nhiều che khuất tầm mắt của cô.

Tô Tri Vi giãy giụa bò dậy muốn rời khỏi đám người, Diệp Dạng hoảng loạn giữ chặt cô lại: “Chị Tri Vi đừng nhúc nhích, em gọi 120, chúng ta đến bệnh viện.”

“Chị không sao.” Tô Tri Vi hất tay Diệp Dạng ra: “Chị vừa mới thấy Cựu Lâm, anh ấy ở bên kia, chị gọi anh ấy mà anh ấy không quay đầu lại, anh ấy không đợi chị…”

“Này là uống nhiều quá rồi đúng không?” Tài xế tức giận nắm lấy cánh tay của Tô Tri Vi: “Cô phải ở đây, đừng đi đâu cả, đợi chút nữa đến bệnh viện làm kiểm tra xem, cô không có vết thương ngoài da nhưng lỡ đâu tổn thương đến nội tạng thì sao.”

“Uống nhiều thì nên ngoan ngoãn ở trong nhà đi, đừng chạy loạn ở ngoài tự mình hại mình.”

“Tôi không uống nhiều, tôi không có.” Tô Tri Vi gào thét rồi ngã trên mặt đất: “Vừa nãy thật sự tôi thấy Cựu Lâm, anh ấy ở đằng kia, ở đằng kia…”

Tô Tri Vi chỉ về phía bên kia vạch qua đường rồi khóc như một đứa trẻ.

“Vì sao anh ấy không để ý tới tôi, vì sao anh ấy không chờ tôi, vì sao! Vì sao vậy…”

Đám người vây xem sôi nổi bàn tán: “Này là thất tình à?”

“Không biết là thằng tồi nào hãm hại cô bé này, ài, tạo nghiệp thật mà…”


Mục Lục

Chương 12

Chương 14

Bình luận về bài viết này